Nước mỹ.Năm 1972. Tại một tỉnh vùng núi xa xôi, trong một thị trấn nhỏ vô danh có một chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm là một thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai thì không thể tin điều đó.Ngày mở phiên tòa, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
Trước khi lên chiếc xe dành riêng cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho mary một lá thư rồi bước đi ngay.Anh không kịp nhìn thấy cô đang đứng khuât phía sau, vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi :"Anh không biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em.Anh cũng không dám hy vọng em sẽ còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh, hãy buộc 1 dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn vào ngày anh trở về.Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa"
Trong suốt ba năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới của mình là một người phạm tội. Năm thứ 2 chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong thanh rằng cô ấy đã đi xa, xa lắm và chẳng biết khi nào mới trở về. Đến những tháng cuối cùng trong tù, anh đã không còn nghĩ tới những dải ruy băng vàng nữa. Nhớ về cô gái anh yêu lại càng không. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhảy lên chuyến xe buýt đi thẳng ra thành phố chứ không ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
Nhưng rồi 1 chuyến, 2 chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp và chàng trai vẫn chần chừ không lao lên, mãi tới khi chuyến cuối cùng đã chạy qua anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước. Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy có 1 chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực rỡ dưới hàng trăm dải ruy băng. Tôi đã đọc câu chuyện này lâu lắm rồi. Và cũng tưởng rằng mình đã quên nó từ khi lúc nào chẳng rõ. Mãi tới đến khi xem bộ phim hài của hàn quốc "Yêu bằng cả trái tim" khi nhìn thấy Kim Hye Soo đứng lặng người trước cả hàng cây phủ kín ruy băng vàng, tôi mới chợt nhớ ra. Khán giả trong rạp ồ lên trước hình ảnh quá đẹp đẽ và lãng mạn chứ không hiểu hết ý nghĩa của nó. Cũng như đứa bạn tôi chỉ hiểu đựơc vì sao ca khúc "Hãy buộc 1 dải ruy băng vàng lên cây sồi già " của Tony Orlando lại vang lên suốt cả bộ phim như thế. Bởi đằng sau mỗi dải ruy băng là cả một tình yêu.
1 comment:
TIE A YELLOW RIBBON ROUND THE OLD OAK TREE
I'm comin' home, I've done my time
Now I've got to know what is and isn't mine
If you received my letter telling you I'd soon be free
Then you'll know just what to do
If you still want me
If you still want me
Whoa, tie a yellow ribbon 'round the old oak tree
It's been three long years
Do ya still want me (still want me)
If I don't see a ribbon 'round the old oak tree
I'll stay on the bus
Forget about us
Put the blame on me
If I don't see a yellow ribbon 'round the old oak tree
Bus driver, please look for me
'cause I couldn't bear to see what I might see
I'm really still in prison
And my love, she holds the key
A simple yellow ribbon's what I need to set me free
I wrote and told her please
Whoa, tie a yellow ribbon 'round the old oak tree
It's been three long years
Do ya still want me (still want me)
If I don't see a ribbon 'round the old oak tree
I'll stay on the bus
Forget about us
Put the blame on me
If I don't see a yellow ribbon 'round the old oak tree
Now the whole damned bus is cheerin'
And I can't believe I see
A hundred yellow ribbons 'round the old oak tree
I'm comin' home, mmm, mmm
(Tie a ribbon 'round the old oak tree)
Tony Orlando
Post a Comment